Nhớ nhung không phải để níu kéo hay làm sống lại kỉ niệm quá xa, mà là để nhắc nhở bản thân sống xứng đáng với những gì đang có... Ngay từ khi bắt đầu, anh đã biết nơi anh xuất phát trong trái tim em chưa hẳn từ con số không. Nó là số âm, vì trước anh, em đã có một quá khứ quá vĩ đại.
Ngày đầu tiên gặp nhau, trong mắt em đã nặng trĩu những u buồn từ một người con trai khác, một người không biết trân trọng những nỗi nhớ thương từ em, vậy mà em vẫn cố ương bướng bám níu. Anh tìm được em trong cái khoảng màu thẳm tối lẩn khuất, đưa cả bàn tay to lớn vững chải mà em thì lại chẳng buồn nắm. Đúng hơn là em chẳng buồn cầu cứu khi đang chìm dần vào cơn mê tự tạo, đúng hơn là em tình nguyện ở trong đó như một nỗi hiển nhiên, tự huyễn hoặc mình: “ người ấy sẽ trở về”.
Quá khứ không hẳn là một sự đe dọa hay khó khăn, thế nhưng em ơi, trong mối quan hệ vẫn chưa thể đặt tên này, anh khó lòng dửng dưng hay phó mặc để nỗi nhớ mỗi đêm em gửi đến một phương trời khác. Qúa khứ như một khu vườn đầy nắng và gió, hoang tàn nhưng lại đủ sức mê hoặc hiện tại, ở nơi ấy, anh là vô nghĩa trong em.
Cả bản thân anh cũng từng trải qua những cảm giác hao hao như em, và dù nỗi đau hay niềm hạnh phúc chúng ta trải qua có từa tựa giống nhau thì cách mà cả hai đối mặt với nó cũng chưa hẳn là một. Anh trân trọng quá khứ, trân trọng những ngày tháng tạo nên con người chúng ta bây giờ, thế nhưng anh biết đâu là nơi chúng thuộc về, đâu và vị trí đúng đắn để không nhập nhằng cấu víu hạnh phúc mong manh ở hiện tại.
Đôi khi ghen trở thành một đặc quyền xa xỉ đối với kẻ cố gắng tạo niềm tin nơi em như anh. Anh không mong một ngày nắng đẹp em hiểu ra tình cảm nơi anh chưa bao giờ vơi bớt hay đổi thay dù trong em quá khứ mang một ánh sáng ma mị khó thể che lấp. Anh chỉ mong em có thể để những thứ ở thì quá khứ thuộc về đúng nơi của nó, để ngày cũ trôi về phía sau, tự cho bản thân một cơ hội bước tiếp quãng ngày dài phía trước.
Nhớ nhung không phải để níu kéo hay làm sống lại kỉ niệm quá xa, mà là để nhắc nhở bản thân sống xứng đáng với những gì đang có. Đừng dùng ngày xưa để phán xét bây giờ, đừng lẫn lộn thực tế với miền kí ức xưa cũ, đừng bơm cho bản thân cũng liều thuốc giả để huyễn hoặc yêu thương chưa đi xa.
Rồi đến lúc tất cả ở lại phia sau, trước mặt em sẽ là anh, là con đường mới, là ngày mai không có những ánh nhìn xa xăm. Anh không bận tâm em từng bên ai và dù em có một quá khứ quá vĩ đại thì có là gì khi anh mới là hiện tại. Anh sẽ làm được những thứ mà quá khứ quyền năng có muốn cũng không làm được.
Những gì đã qua hãy để chúng lao đi, hãy cho bản thân thêm một lần nữa học yêu thương, có được không?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét