Thứ Hai
Có lẽ, đó là một câu chuyện ...
Nơi ghi lại những suy nghĩ hàng ngày,
những điều muốn chia sẻ tới các bạn của mình.
Đi tìm cho mình một sự bình yên trong tâm hồn, giữa những âu lo của đời sống hiện đại.
MẸ, CON YÊU MẸ!
♥ Mẹ!
Khi con viết ra những dòng này thì mẹ con đang nằm trên giường bệnh. Chung quanh mẹ là mùi focmon cay nồng, những nệm ga trắng toát, tiếng huyên áo của bệnh nhân...
♥ Trong khi con trai mẹ đang ở một nơi rất xa...
Con không thể về bây giờ!
Ấy là con đang tự dối với lòng mình.
Là con có thể về. Có thể lại gần bên mẹ, cầm lấy bàn tay mẹ, để giúp cho mẹ con có thêm phần nào sức mạnh vượt qua khỏi những cơn đau kia. Nhưng con đã không làm thế.
Mẹ ơi, con của mẹ là một đứa con bất hiếu.
♥ Mẹ sinh con ra vào một ngày mưa.
Mẹ kể thế!
Rằng khi sinh con ra, trời đang nắng bỗng nhiên đổ mưa.
Những cơn mưa mùa hạ. Những cơn mưa mùa hạ...
Con cứ thế lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ cha. Những bài học đầu đời đầy nghiêm khắc của mẹ. Những lời răn của cha.
"Chơi xong không được ném đồ đi con nhé!
"Không được mang đồ chơi của trẻ con người ta về nhà nghe con!
"Con đừng nói tục chửi bậy.
Và "hãy bố thí cho kẻ ăn xin nửa bát gạo
...dù cho đó có là nửa bát gạo cuối cùng...
♥ Mẹ sinh con vào một ngày mưa.
Mẹ kể thế!
Rằng khi còn mang bụng con, mẹ muốn con mẹ sinh ra là một bé gái, một bé gái xinh xắn để mẹ có thể tâm tình với nó, để mẹ mua váy áo đẹp cho nó mặc, để mẹ chải tóc cho nó... Nhưng rồi, con là một đứa con trai. Cho đến khi em con ra đời thì mẹ có tới những hai đứa con trai. Mà đứa nào cũng nghịch.
Con biết, có những điều mẹ không kể được với ba. Mẹ chỉ có thể tâm tình với con. Và thế là con tự biến mình trở lên một đứa con gái của mẹ, thủ thỉ cùng mẹ, chải tóc cho mẹ, nhổ tóc sâu và làm trò cho mẹ vui...
♥ Đó có lẽ là lý do mà đến tận bây giờ, tuy đã gần 24-25 tuổi đầu khi đi xa về nhà, con vẫn muốn được ngủ cùng mẹ, nghe mẹ kể chuyện như những ngày xa xưa ấy.
♥ Hôm con đi, cũng là lần mẹ ốm. Con nói " Thôi con đi đây", rồi quay lưng đi, không quay lại, giấu những giọt nước mắt mình. Ai bảo làm con trai không được khóc cơ chứ.Chỉ có những đứa con trai không có trái tim mới không biết khóc.
♥ Và lần này mẹ ạ. Lại thêm một lần nữa con không có ở bên cạnh mẹ, trong những lúc như thế này. Chỉ có tình yêu của con dành cho mẹ. Chỉ có thế!
Cầu chúc cho mẹ của con có đủ sức khỏe và nghị lực để vượt lên tất cả.
Con yêu mẹ! Mẹ của con!
♥♥♥
sưu tầm: HGTT
Tags:
Life,
Truyện Ngắn Hay
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét