Người đi đang đứng trong dòng người chuẩn bị qua cửa soát vé thì thấy người tiễn hớt hải đi vào nhớn nhác ngó tìm. Nhìn thấy người đi, người tiễn vội lách đám đông hướng tới. “Đề nghị mua vé đưa tiễn!”. Người tiễn miễn cưỡng đi lại bàn bán vé đưa tiễn, mua xong liền lách đến bên người đi cúi xuống xách đỡ một chiếc cặp, vừa nói:
- May quá. Em cứ tưởng tàu chạy rồi.
- Tàu chậm một tiếng – người đi đáp – Cứ tưởng em không ra nên anh đang nghĩ vậy là không gặp được em.
Họ qua khỏi cửa soát vé, rối rít tìm số toa. Toa 10, đây rồi đây rồi. Tiếng loa vang to: “Xin quý khách lưu ý tàu chỉ dừng năm phút, đề nghị người đưa tiễn không lên tàu”.
- Anh lên đi nhanh lên!
- Em đừng lên, không kịp đâu – người đi chần chừ.
- Cứ mặc em!
Người tiễn nói và leo lên trước. Họ đã tìm được ghế ngồi. Người đi lại giục:
- Em xuống đi không tàu chạy.
- Còn một phút nữa – người tiễn nói – Khi nào nghe còi xuống vẫn kịp. Anh xếp đồ lên đi. Có bánh mì thịt hộp, trái cây trong này. Anh nhớ giữ sức khỏe. Về đến nơi gọi ngay cho em bất cứ giờ nào, nhớ chưa.
Người đi khẽ vén mớ tóc mái bết mồ hôi trên trán người tiễn, nói:
- Đừng lo cho anh. Em ăn cơm chưa?
- Chưa. Em vừa từ chỗ làm về đến thẳng đây.
- Em cũng phải giữ sức khỏe. Chút nữa về đi đường cẩn thận, đang giờ cao điểm. À, lúc nãy tưởng em không tới anh có ra bưu điện ga gửi lại em chút quà kỷ niệm, chắc vài ngày nữa em sẽ nhận được. Có thể tháng tám anh trở lại. Khi ấy chắc sẽ thư thả hơn. Nhớ thỉnh thoảng…
Cứ vậy họ dặn dò hứa hẹn nắm tay ôm vai xong cả rồi mà tàu vẫn chưa chạy. Một phút rồi hai, ba, năm, bảy… mười mấy phút trôi qua. “Alô. Nhà ga xin thông báo – tiếng loa ngập ngừng như mắc lỗi – Vì sự cố đột xuất đoàn tàu phải để lại một toa nên chưa thể khởi hành được. Kính mong quý khách thông cảm”.
Bỗng nhiên cả hai cùng thấy không còn gì để nói để làm nữa. Người tiễn ngồi xuống ghế cho đỡ mỏi, đưa mắt quan sát khắp toa tàu như thầm ước lượng hành khách chuyến này đông hay thưa. Người đi đứng tựa vào thành ghế đưa mắt qua cửa sổ nhìn xuống sân ga như không nhìn gì, rõ là trong đầu đang nghĩ về một nơi nào đó khác.
Một người bán hàng rong đi đến. Hai cậu Tây trẻ ngồi ở dãy ghế bên kia chặn lại. Cậu Tây cầm lên một cái bánh mì ngọt, người bán giơ năm ngón tay ra giá: 5.000. Cậu Tây giơ hai ngón tay thẳng và một ngón cụp trả: 2.500. Người bán lắc đầu. Cậu Tây bỏ cái bánh xuống chỉ vào rổ trứng luộc. Lại ra giá trả giá lại lắc đầu.
Cuối cùng hai cậu Tây không mua được gì. Người bán hàng vừa đi khỏi hai cậu liền lôi trong balô ra một bị bắp luộc thủ sẵn từ hồi nào, chia nhau mỗi người một trái nhồm nhoàm gặm. Người tiễn nhìn người đi, cả hai cùng cười. Người tiễn nói: “Tây balô khôn quá. Bắp luộc vừa rẻ vừa ngon vừa chắc bụng. Kể ra đi đường…”.
- Đoàn tàu đã được lệnh chuyển bánh – tiếng loa đột ngột vang to – Hành khách nào còn đứng dưới sân ga…
Người tiễn vội đứng bật lên. Người đi nói:
- Thôi em về đi.
- Dạ, em về. Thôi anh đi…
Họ lại nhìn nhau, tay lại nắm tay như không muốn rời. Không khí trên tàu khẩn trương chộn rộn hẳn lên, ai nấy vội tìm về đúng chỗ của mình. Người tiễn lách ngược dòng người đi ra phía cửa toa một cách vội vã. Người đi liếc nhìn hành lý trên giá, do dự một thoáng rồi quả quyết bỏ chúng đấy chạy theo người tiễn để tiễn ngược người trở về.
Xuống hết mấy bậc lên xuống của tàu người tiễn ngoái lại ngăn người đi: “Anh đừng xuống nữa” rồi nhảy xuống. Người đi đứng lại ở bậc lên xuống cuối cùng. Con tàu bất chợt rùng mình chuyển động, các toa va vào nhau xoảng xoảng làm người đi loạng choạng bám vội vào cột sắt vịn, vẫn cố nhoài người chìa tay kia xuống với lấy tay người tiễn lần cuối. Người tiễn cũng bước vội theo mấy bước để nắm lấy tay người đi.
- Em về đi!
Người tiễn mắt chớp chớp:
- Anh đi…
Ga tàu
Nhưng con tàu đã lại đứng im. Sau cú khởi động giả nó lại đứng im. Đèn trên đầu nó nháy nháy. Nó lại vẫn chưa chạy. Hai bàn tay đang nắm chặt bỗng trở nên lúng túng. Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ thật bất tiện vì người trên tàu phải nghiêng người xuống còn người dưới sân phải với lên. Đã vậy họ còn liên tục phải né người tránh lối cho những hành khách còn la cà dưới sân ga đang cuống quýt trèo lên. Thế là họ đành rời tay nhau ra. Người đi vẫn đứng nguyên tại bậc lên xuống cuối cùng, tiến thoái lưỡng nan. Định đi theo để tiễn ngược người tiễn, giờ tàu chưa chạy người tiễn chưa về chẳng lẽ lại bỏ vào trước.
Người đi hơi nghiêng đầu nghe ngóng phía trong chắc sốt ruột không biết lũ hành lý vô chủ thế nào rồi. Người tiễn vẫn đứng ngay dưới bậc lên xuống liếc đồng hồ tay. Họ lại không còn gì để nói nữa.
Cuối cùng một hồi còi cũng rúc lên. Nhân viên phụ trách toa đã xách đèn trở lại. Dù vậy người ta vẫn không dám chắc lần này nó đã chạy thật hay chưa, nếu chưa thì còn bao lâu nữa. Không biết nghĩ thế nào, người đi quyết định giải thoát cho cả hai:
- Em về đi!
- Dạ – người tiễn nói – Vậy em về nhé. Anh vào trong coi hành lý đi.
Đúng lúc cả hai người cùng quay đi thì con tàu không nói không rằng lừ lừ lăn bánh. Lần này nó chạy thật.
Người đi vội giơ tay lên chào tạm biệt nhưng không hiểu sao mới đưa lên nửa chừng những ngón tay đã cụp xuống co lại. Người tiễn bất giác lùi lại, hơi sững một thoáng rồi cũng giơ tay lên vẫy, nhưng cũng chỉ như một cử chỉ đưa tay lên rồi hạ xuống.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét